32 tâm báu của Bồ Tát
Chúng con xin cung kính trích trong
Bộ Đại Tập 1, số 397, Quyển 5, Phẩm 3: Bảo Nữ
Việt dịch: Linh Sơn Pháp Bảo Đại Tạng Kinh (daitangkinh.org)
Bảo Nữ đáp:
–Có ba mươi hai tâm báu của Bồ-tát. Trong các tâm đó không có tâm Thanh văn và Bích-chi-phật.
Ba mươi hai tâm:
Phát tâm độ tất cả chúng sinh;
phát tâm để hạt giống Phật không đoạn hết;
phát tâm để hộ trì pháp Phật mãi trường tồn;
phát tâm bảo vệ Tăng bảo;
phát tâm để đem pháp lạc đến cho chúng sinh;
phát tâm tu đại Từ để độ thoát khổ phiền não;
phát tâm tu đại Bi, bỏ mọi vật trong ngoài;
phát tâm giữ gìn giới cấm để điều phục kẻ hủy giới;
phát tâm tu nhẫn trừ bất nhẫn, kiêu mạn, ác độc, điên đảo, si mê, dối gạt, buông lung, phóng túng;
phát tâm siêng năng trừ tâm biếng nhác, lo sợ, thoái chuyển, hối hận, điều phục chúng sinh biếng lười;
phát tâm tu định đoạn trừ tâm loạn, dối lừa, quên, giúp chúng sinh đạt bốn Thiền và tám Giải thoát, điều phục chúng sinh cõi Dục;
phát tâm tu trí phá trừ ngu tối, thấy biết chân thật, nhập pháp giới;
phát tâm vì biết chúng sinh bình đẳng, không hai, chỉ có một vị;
phát tâm vì không còn tham, sân, si, lợi, suy, chê khen, tâm không hai, an trụ nơi pháp lành, không bị dao động trước khổ vui;
phát tâm vì không kinh, sợ, muốn hiểu sâu về mười hai nhân duyên, trừ kiến chấp;
phát tâm vì luôn trang nghiêm bằng trí tuệ và công đức;
phát tâm vì muốn luôn được gặp Phật nghe pháp;
phát tâm để thuyết giảng pháp đã nghe;
phát tâm vì đạt pháp tụ lớn, không tham tiếc;
phát tâm để khen ngợi tịnh giới, sống đúng pháp, giáo hóa, dẫn dắt kẻ hủy giới;
phát tâm để trừ bảy loại mạn của chúng sinh;
phát tâm để trừ nghiệp ác ma;
phát tâm để đem lại niềm vui cho chúng sinh;
phát tâm để trừ khổ cho chúng sinh, tâm không hối hận;
phát tâm mong thành tựu trọn vẹn pháp Phật;
phát tâm vì biết tất cả pháp hữu vi là vô thường, vô ngã, tâm không chán ghét;
phát tâm vì thích tu các pháp trợ đạo;
phát tâm vì biết tất cả là Không, Vô tướng, Vô nguyện vì chúng sinh nên không thủ chứng;
phát tâm tuy sợ các cõi nhưng luôn hộ trì các cõi;
phát tâm để thấy tội lỗi sinh tử nhưng không hối hận chán ghét;
phát tâm vì nếu gần Bồ-đề, hưởng pháp lạc tối thượng thì vẫn bỏ pháp lạc ấy để chịu khổ não vì chúng sinh.
Đại đức! Đó là ba mươi hai báu phát tâm, trong đó không có tâm Thanh văn và Bích-chi-phật.